Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015



PHẬT DẠY
ĂN CHAY

 (Nguyên Chương cẩn trích phần cuối Kinh Lăng-Già)
(kinh do Thầy Thích Duy Lực dịch sang Việt ngữ từ bản Hán ngữ của Pháp sư Tam-Tạng Ấn-Độ Cầu-Na-Bạt-Đà-La dịch từ Phạn ngữ sang Hán ngữ vào đời Tống bên Trung Quốc)




Bồ Tát Đại-Huệ vấn Phật :
Người tu có nên ăn thịt không ?

Phật thuyết Kệ :
Tất cả thịt chúng sanh,
Xưa kia là quyến thuộc,
Hoặc hôi thúi hỗn tạp,
Sanh trưởng nơi bất tịnh,
Hoặc ngửi mùi kinh sợ,
Uống rượu với giết hại,
Và ngủ tân vân vân,
Tu hành nên xa lìa.
Rượu thịt sanh buông lung,
Buông lung sanh mê đắm,
Mê đắm sanh tham dục,
Do đó không nên ăn.
Do ăn sanh tham dục,
Tham dục khiến tâm mê,
Say mê nuôi ái dục,
Sanh tử chẳng giải thoát.
Vì lợi giết chúng sanh,
Dùng tài bắt cá thịt,
Hai thứ gây ác nghiệp,
Chết đọa ngục Kêu la.
Ta thường dạy Phật tử,
Nên dùng những pháp thực,
Chẳng dạy ăn chúng sanh,
Chắng do nhân tự có.
Ăn thịt gây thù oán,
Do đó không nên ăn.
Giết hại, ăn chúng sanh,
Người tu nên xa lìa.
Mười phương chư Như Lai,
Đều quở trách việc nầy.
Nếu người tin nhân quả,
Chớ ăn nuốt lẫn nhau,
Chết đọa loài cọp sói,
Thọ sanh thường ngu si.
Đồ tể và thợ săn,
Khiến cầm thú kinh sợ,
Ắc phải chịu ác quả.
Có tánh ham ăn thịt,
Phải đọa loài súc sinh,
Cũng như mèo, chồn kia.
Trong các Kinh Đại thừa,
Như Phược tượng, Đại vân,
Cho đến Kinh Niết bàn,
Và Kinh Lăng già nầy,
Ta đều khuyến người tu,
Nên đoạn dứt ăn thịt.
Bồ Tát và Thanh Văn,
Chư Phật đều quở trách
Người giết hại ăn thịt.
Ăn thịt chẳng hổ thẹn,
Đời đời thường ngu dốt.
Trước nói kiến văn nghi,
Đã dứt tất cả thịt,
Người vọng tưởng chẳng biết.
Thọ sanh loài ăn thịt,
Do lỗi họ tham dục,
Chướng ngại sự giải thoát.
Rượu thịt và ngủ tân,
Thảy đều chướng Thánh đạo.
Chúng sanh đời vị lai,
Ngu si mới ăn thịt.
Hoặc có người chấp trước,
Ăn thịt nhục vô tội,
Vì Phật đã cho ăn.
Họ lại quên lời Phật,
Ghi trong nhiều kinh điển,
Có lời nói như thế :
Ăn thịt như ăn con,
Cũng như uống thuốc độc,
Khiến người tu chán lìa,
Thường theo hạnh khất thực,
An trụ nơi từ tâm,
Những ác thú cọp sói,
Có thể cùng dạo chơi.
Nếu ăn loài máu thịt,
Chúng sanh đều kinh sợ,
Cho nên người tu hành,
Từ tâm chẳng ăn thịt.
Ăn thịt mất trí huệ,
Trái hẵn chánh giải thoát,
Nghịch tướng mạo bậc Thánh,
Do đó không nên ăn.
Được sanh dòng Phạm Chí,
 (là dòng họ Đức Phật Thích-Ca)
Và các chỗ tu hành,
Nhà giàu sang trí huệ,
Đều do (kiếp trước) chẳng ăn thịt,
Là lời ta thường thuyết !

*****

      Kinh Lăng-Già được Đức Phật Bổn-sư Thích-Ca-Mâu-Ni giảng trên đỉnh núi Lăng-Già tại bờ biển phía Nam nước Thiên-Trúc (nước Ấn Độ ngày nay) cho các đại Tì Kheo tăng chúng và các đại Bồ-Tát từ các cõi Phật đến. Bồ-Tát Đại-Huệ là bậc đại diện đương cơ của kinh nầy, được thọ ân điển của các chư Phật đảnh lễ vấn pháp Đức Bổn sư. Yếu chỉ của Kinh Lăng-Già là dùng nghĩa Duy-Thức (Bồ-Tát Di-Lặc là giáo chủ của Tông Duy-Thức) để phá kiến chấp của ngoại đạo.



Phật dạy

BA LỢI ÍCH
CỦA VIỆC ĂN CHAY

                    1. Nuôi dưỡng tâm từ bi,
                    2. Tránh quả báo,
                    3. Giữ tâm bành đẳng.




ĂN CHAY THẾ GIỚI HÒA BÌNH
Hằng ngày trong bát cơm ăn,
Oán sâu bể thẵm, hận bằng non cao.
Muốn hay binh lửa thế nào,
Hãy nghe lò mổ tiếng gào đêm khuya.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét